#Sách dành cho trẻ em 6+ và người lớn
Charlotte là một nàng nhện và Wilbur là một chú lợn. Ôi thế thì là sao mà lợn lại chơi với nhện được nhỉ???
Wilbur là một chú lợn kẹ trong đàn lợn con nhà Fern. Bố Fern định giết Wilbur vì nó còi cọc quá nghĩ nó chẳng lớn nổi nhưng Fern nói “bố là như thế là không công bằng” và xin bố cho nuôi Wilbur. Vậy là hằng ngày Fern được cho Wilbur bú sữa bình, tắm cho Wilbur rồi cho bạn năm xe nôi đi dạo cùng em búp bê. Fern thậm chí còn mang Wilbur đến trường và cho Wilbur đi ngủ cùng cơ. Cuộc sống của Wilbur thật bình yên và hạnh phúc nếu được mãi như thế. Nhưng một ngày kia, bố bảo Fern là cần bán Wilbur thôi vì bạn lợn đã lớn rồi. Ban đầu Fern không đồng ý nhưng sau đó Fern biết có thể bán Wilbur cho chú Homer và hằng ngày đi học về vẫn được đến thăm Wilbur thì Fern đồng ý. Cuộc đời của Wilbur sang trang mới, Wilbur được sống trong nông trại nhà Zuckerman với các bạn cừu, ngỗng, ngựa, bò…
Cuộc sống ban đầu ở đó khiên Wilbur chán ngắt, bạn lợn chỉ chờ đợi đến chiều chiều Fern sang và ngồi chiếc ghế gỗ cạnh khu chuồng ngắm mình. Chán đến nỗi mà Wilbur thốt lên “Mình mới chỉ là chú lợn hai tháng tuổi mà sao mình đã chán cuộc đời thế này”. Rồi nghe theo lời ngỗng, Wilbur có một màn phá chuồng để khám phá thế giới bên ngoài nhưng chẳng mấy chốc sau Wilbur đã quay về bình yên theo hương thơm từ xô cám của ông Homer Zuckerman và chàng lợn ngẫm nghĩ – mình còn quá nhỏ bé giữa không gian rộng lớn, mình thấy chốn chuồng này bình an hơn. Wilbur muốn rủ các con vật khác chơi cùng nhưng ai cũng bận với công việc của mình: ngỗng thì ấp trứng, cừu dê thì chẳng buồn chơi với lợn… Thế rồi vào một ngày lúc chập tối có tiếng của ai đó vang lên: “Chào mừng, tôi muốn chơi với cậu, nhưng giờ cậu hãy ngủ đi, sang mai thức giấc, cậu sẽ biết tôi là ai.” Chị nhện Charlotte đến với Wilbur như thế. Chị nhện kể cho Wilbur cách chị di chuyển, giăng mạng, bắt mồi và hút máu các con côn trùng như thế nào. Ban đầu Wilbur có vẻ kinh hãi nhưng sau chàng suy nghĩ lại nếu không có chị nhện chắc khu chuồng kho này ruồi muỗi sẽ kín mít. Từ đó Wilbur có người tâm tình, trò chuyện, thậm chí hát ru cho, thế nên cuộc sống của anh chàng lợn trở nên vui vẻ và tuyệt hơn bao giờ hết.
Một ngày kia, Wilbur nghe được tin, mình sẽ bị giết thịt vào dịp lễ Giáng sinh. Wilbur không muốn tin và vô cùng đau khổ. Lúc này, Charlotte bình tĩnh hơn cả và nói rẳng “tôi sẽ cứu cậu” dù chị cũng chưa nghĩ ra được cách gì. Một con nhện thông minh, khéo léo và vì bạn đến mức nào thì khi đọc cuốn sách này mẹ con mình mới biết và cảm nhận được và trong mắt một con nhện thì con người “cũng dễ dính chiêu lừa” thôi . Charlotte bằng những dây tơ mềm mại mà đầy quyền lực của mình đã giăng những chữ như những lời đánh giá về chàng lợn Wilbur (lần lượt “LỢN CỪ”, “CỰC KỲ”, “NGỜI SÁNG”) vào những thời điểm khác nhau. Những từ ngữ ấy nằm trên mạng nhện với những giọt sương đêm lấp lánh đọng lại mới vi diệu làm sao, nó giống như những tín hiệu thần linh cho biết “đây không phải là con lợn bình thường” (trong suy nghĩ của con người). Còn các con vật ở khu chuồng ấy thì cười thầm khi người người khắp các nơi xa gần trong vùng đến xem sự kiện lạ lùng này. Wilbur trở nên nổi tiếng trên các mặt báo như thế và chàng lợn cũng cố gắng ăn uống, tập luyện, cư xử cho hợp với những từ ngữ bạn mình giăng cho. Cô bé Fern rất tự hào về Wilbur và cô bé cũng chính là người duy nhất có khả năng ngồi yên lặng nhiều giờ ngắm nhìn và nghe những cuộc trò chuyện của các con vật (đến nỗi mẹ cô sợ cô không bình thường). “Người lớn chúng ta thường nói nhiều và nói to quá nên nhiều khi chúng ta không nghe được các âm thanh như bọn trẻ có thể nghe”.
Nói đến chuyện giăng chữ thì phải kể đến công của chú chuột hôi rình, ăn tham Templeton. Anh chuột này rất được việc nhưng muốn anh ta giúp việc gì thì đều phải thương lượng với vật phẩm hứa hẹn liên quan đến chuyện ăn uống. Anh ta sẵn lòng đi tìm những mảnh báo để có chữ hay cho Charlotte giăng nhưng Wilbur cũng phải nhường phần ăn cho anh ta; rồi sau anh ta đi hội chợ cùng Wilbur để giúp việc lấy chữ cũng vì món hời từ những thức ăn rơi vãi đầy hội chợ… Đến gần cuối chuyện, anh ta giúp lấy bọc trứng của Charlotte để Wilbur mang về khu chuồng trại, đổi lại mỗi lần đến bữa, Wilbur phải cho anh chuột ăn no nê trước rồi mình mới được ăn.
Với những chuyện kì lạ như trên, ông Zuckerman quyết định mang Wilbur đến hội chợ Hạt mùa thu để tranh giải. Trước khi đi, Wilbur được bà Zuckermann tắm sữa và nó thực sự trở nên mượt mà và người sáng. Charlotte dù đang yếu vì chuẩn bị đẻ trứng nhưng vẫn cố đi cùng Wilbur, và cả hội động vật phải năn nỉ anh chuột Templeton đi cùng để hỗ trợ. Con lợn chuồng bên cạnh to mập hơn Wilbur rất nhiều nhưng Charlotte vẫn động viên và đánh giá cao Wilbur. Charlotte nhờ chuột Templeton đi lấy chữ và chị nhện nói đây có lẽ là chữ cuối cùng chị giăng cho Wilbur. Đó là chữ “KHIÊM NHƯỜNG” – rất đúng với Wilbur. Mặc dù nhãn xanh giải nhất đã gắn cho con lợn chuồng bên cạnh nhưng nhờ có phép màu kì lạ kia, Wilbur vẫn được ban tổ chức trao một giải đặc biệt. Đó là một sự đảm bảo Wilbur không bao giờ bị giết và có thể sống dài lâu bình yên ở khu chuồng.
Mọi sự tưởng như trở nên vô cùng tốt đẹp thì chị nhện Charlotte quá yếu, chị đã sinh một bọc trứng to hơn 500 quả và dùng hết những dây tơ cuối cùng để làm lớp vỏ bảo vệ chắc chắn chống thấm nước cho bọc trứng và bây giờ chị không đủ sức để về lại trang trại. Chị nói với Wilbur chị chẳng bao lâu sẽ chết và chị hạnh phúc khi làm bạn với Wilbur, chuyện trò và làm những điều tốt đẹp cho chàng lợn. Wilbur lúc này rất hụt hẫng, đau khổ những vẫn nhanh trí năn nỉ chuột Templeton lấy giúp bọc trứng nhện để Wilbur mang về khu chuồng chăm sóc. Wilbur ngậm bọc trứng vào miệng nên chỉ có thể nói “tạm biệt” với Charlotte bằng ánh mắt. Charlotte mắt rưng rưng nhưng chị biết rằng các con chị đã được an toàn. Chẳng ai biết rằng có một con nhện đã chết cô đơn ở hội chợ tàn ngày sau đó.
Charlotte không trở về khu chuồng kho, các con vật đều nhìn lên cái mạng nhện của chi lòng rưng rưng (đoạn này khi xem phim hai mẹ con mình đều khóc). Mùa thu qua, mùa đông tới, Wilbur được nếm tuyết và nhìn cảnh sắc đổi thay từ trong chiếc chuồng ấm áp. Wilbur vẫn ngày ngày chăm lo cho bọc trứng nhện được đủ ấm và chờ mùa xuân sang. Những chú nhện con lần lượt chui ra từ bọc trứng cùng với dây tơ tung tăng khắp khu chuồng rồi khi có gió tới chúng như những chiếc dù theo gió bay đi xa đi xa. Wilbur nói với nhện con “ta là mẹ của các cháu, cả cuộc đời của ta là dành cho mẹ của các cháu”. Khi lần lượt nhện con chào tạm biệt rồi bay đi, Wilbur rất sốc, cứ luôn mồm “các cháu biết đi đâu mà đi….”…rồi sau đó Wilbur lại vô cùng sung sướng vì có 3 bạn nhện thích khu chuồng và ở lại. Chúng giăng những mạng đẹp ngay góc cửa chuồng Wilbur và làm bạn với Wilbur.
Thế rồi Wilbur cứ làm bạn với con, cháu, chắt…của Charlotte và không bao giờ quên được chị nhện.
Mẹ con mình mất hơn 1 tuần trên tàu đọc mới xong cuốn sách vừa vui vẻ, hài hước vừa tràn đầy tình yêu mến và bao nhiêu điều lý thú về những bạn động vật. Vì đọc không chỉ là đọc, bạn nhỏ còn hỏi han bao nhiêu thứ rồi hai mẹ con bàn luận, dự đoán các tình huống… Buồn cười đến nỗi, sáng nào đi học bạn nhỏ cũng gặp một con chuột gần ga tàu và bạn gọi nó là Templeton luôn . Sau đó mẹ tìm được đĩa phim (tiếng Đức) cho bạn nhỏ xem thì còn tuyệt hơn nữa. Phim không kể hết được những điều sách viết nhưng sinh động và đầy cảm xúc.
Cả sách và phim đều rất hay!!! Thật đấy!
Ai cũng cần có những người bạn như thế trong cuộc đời hoặc là những người bạn như thế của nhau nhỉ?
I enjoyed the humor in your piece! For further reading, check out: FIND OUT MORE. Let’s discuss!
Great write-up! The points discussed are highly relevant. For those wanting to explore more, this link is helpful: FIND OUT MORE. What are your thoughts?